Ở đây, tạm thời mình không nói tới chuyện trộm chó (vì không chỉ trộm chó mà tất thảy hành vi trộm cướp nào cũng đáng lên án cả), đánh chết trộm chó, giết và ăn thịt chó…
*
Nơi mình sinh sống là một căn hộ trên tầng hai, kiểu nhà Pháp cũ. Lối lên căn hộ là một cầu thang nhỏ hẹp. Căn hộ có hai phòng, nhà mình và nhà hàng xóm mỗi hộ sở hữu một phòng, vì thế cầu thang phải chia làm hai nhánh (kiểu chữ y để nhà nọ không phải đi qua nhà kia gây bất tiện).
Câu chuyện bắt đầu từ khoảng hơn chục năm trước, nhà hàng xóm bắt đầu nuôi chó. Nếu sống cạnh những gia đình có văn hóa thì việc nuôi chó là bình thường không có vấn đề gì, còn không thật là rắc rối. Con chó đầu tiên họ nuôi một thời gian bỗng nhiên bị đánh bả chết. Thay vì tìm hiểu nguyên nhân thì mụ vợ hướng sang nhà mình chửi đổng. Mà “văn hóa chửi” của miền Bắc thường kéo dài hàng giờ, ngày này qua ngày khác. Vì chỉ có hai nhà cạnh nhau nên mụ chửi thì chính mụ và gia đình mình phải nghe (hồi ấy có khả năng là bọn trộm cắp đánh bả, vì có hôm mình đang ngủ, linh tính thế nào mở mắt thấy một thằng ăn trộm đang trân trân nhìn qua cửa sổ). Với người có văn hóa và hiểu biết thì không bao giờ họ chửi bới, nhất là chửi vô cớ. Vì vậy gia đình mình đã chọn cách im lặng (vì nếu có lên tiếng nhắc nhở hay biện minh thì họ sẽ quy kết là “có tật giật mình”, thôi thì cứ kiểu AQ- mụ chửi thì gần…tai mụ nhất).
Vài tháng sau nhà mụ hàng xóm lại tiếp tục nuôi chó. Lần này không chỉ một mà những 2 con. Đúng là “chủ nào tớ đấy”. Hai con chó này ngu một cách kỳ lạ, nhưng sự hung hăng thì có thừa. Chỉ cần thấy có bóng người là chúng xồ ra sủa ầm ĩ, như thể sắp ăn tươi nuốt sống đối phương. Khách lạ thì đã đành. Đôi khi thấy mình nó cũng thi nhau sủa. Có hôm mặc cái áo….mới nó cũng sủa.
Mụ hàng xóm cũng có một sở thích quái đản là không bao giờ chịu nhốt hay xích chó, dù có đôi lần mình nhắc nhở. Việc tắm cho chó cũng là một sự xa xỉ, không hề có trong ý thức của mụ nên những lúc giời nồm hay vào mùa động dục, chúng hôi kinh khủng (lại còn rận chó bò sang nữa chứ). Vì không bao giờ xích chó nên mỗi khi lên cầu thang, hai con chó sẽ thi nhau sủa (vì cầu thang hình chữ y) ngay trên đầu, thậm chí ngẩng lên nhìn thì rớt dãi chó văng cả vào mặt. Tiếp nữa là tiết mục mụ quét rác, lông chó rồi hắt thẳng xuống cầu thang chung. Có lần mình vừa vừa lên cầu thang thì bị hắt trọn bụi và lông chó lên đầu (tất nhiên là lúc ấy mụ không biết mở mồm ra nói câu xin lỗi- làm gì có văn hóa. Mình cũng không mắng mỏ hay khó chịu gì, chỉ nhìn chằm chằm với cái nhìn khinh bỉ). Rồi nước đái chó chảy xuống cầu thang. Ngày lễ, ngày tết khách khứa nhiều mụ cũng không đóng cái cửa sắt để ngăn lũ chó xồ ra làm ảnh hưởng đến người khác. Thậm chí ngày mình cưới, nhà mụ vẫn không chịu nhốt chó lại mà vẫn để chúng sủa ầm ĩ.
Năm ngoái, hai con chó cũng già. Một con bị mọc cái u ở bìu dái, to bằng cái bát lủng lẳng, thi thoảng lại chảy máu. Cuối năm, nhà mụ lại xuất hiện thêm một con chó con xin được ở đâu đó. Đầu năm nay, hai con chó già …biến mất???
Lại nói chuyện con chó con giờ đã trưởng thành, nhưng cái sự ngu chắc vẫn gia truyền và mụ hàng xóm vẫn cương quyết không bao giờ chịu xích và nhốt chó. Con chó lần này bạo hơn. Nó xông hẳn sang nhà mình mỗi khi ra vào quên đóng cửa. Thi thoảng nó khuyến mãi mấy cục phân. Có lần vợ mình đi chợ về, vừa mở cửa vào nhà thì con chó đã ở trong nhà từ lúc nào chạy vọt ra, còn tặng thêm một cú đớp nhẹ vào chân. Vậy mà khi sang yêu cầu mụ nhốt chó lại, vẫn chỉ là câu ừ hữ cho xong, mọi chuyện vẫn y nguyên. Thôi đành tự nhắc nhở mình nhớ đóng cửa mỗi khi ra khỏi nhà. Đúng là không thể nào chống được bọn ngu và vô văn hóa, vì chúng luôn tỏ ra nguy hiểm.
P/s: Mình hay đi tập ở thể dục vườn hoa. Ở đó, người ta mang rất nhiều chó. Chó lớn chó bé, chó già chó trẻ, chó đẻ chó tân, chó Liu di lân cũng như chó mực. Một điểm chung là chúng không hề được rọ mõm. Người ta thả cho chúng tự do chạy nhảy đùa giỡn, tự do bĩnh vào vệ cỏ lối đi. Có những cô cân cả bì khoảng 40 kí, đắt con chó 30 kí ra vỉa hè đi bậy bị nó lôi đi xềnh xệch thì làm sao bảo đảm an toàn cho người đi đường. Có lúc con chó to tướng bỗng nhiên xông tới ngửi ngửi hít hít (may mà mình thơm thịt, chứ chân lại có mùi chuột chết nó đớp cho một nhát thì rắc rối to).
– Giả dụ bạn và gia đình về một vùng quê. Đang đi bộ lang thang thì bỗng đâu một đàn chó xông tới, có con hứng chí đớp cho bạn một nhát. Lúc ấy lại chả cầu mong bọn trộm chó nó bắt trộm hết chó thả rông đi ấy chứ. Bỗng dưng lại mua rắc rối vào người. Nào là nơm nớp lo sợ chó dại nên phải đi tiêm phòng (vắc xin phòng dại rất độc, ảnh hưởng đến sức khỏe), mất công tốn tiền….
Đông A
Trao tem vàng cho chị để chị đi chơi sg cho biết.
Chị ghét chó. Mõ hiền vợ con mõ cũng hiền như đất thế chó mới dữ còn giữ nhà cho còn gì.
Riêng chuyện này mà ở cạnh nhà chị thì chị sẽ thuê người cho bài học có vh ngay vì 2 đứa nhà chị đều bị dị ứng nặng với lông chó.
Nếu không có được hàng xóm tốt thì cũng không nên kết thù chị nhể!
Chúc chị bay lượn SG vui vẻ nhé.
Dưng mà khó thở ứ chịu được nhá!nhá! 😆
Ăn thua giề, lông…. Sư tử còn không thở được ấy chứ!
😆 😆 😆
Chủ nhà mô rồi ra tiếp khách 🙂
Em đang hót kít chó, chị biết rùi răng hỏi chi mờ đểu rứa? 😀
😆 😆 😆
Em út gì lạ , nói chị đểu , chẳng chịu sang nhà chị thăm hỏi gì , cứ ngồi ở nhà hót kít chó 😆
Tui sang đó còm toàn bị đuổi (“thiếu các kí tự” chi đó.Lấy “nặc danh”như trước cũng không cho).Nỏ biết đường mô mà còm.Tự dưng lại đổi Blog,làm khó bạn lại còn…
Chắc bác Chốt lâu lâu nỏ chịu thăm hỏi chị ngoại nên bị gây khó dễ. Kêu ca giề!
Tại bác Dân Cổng Chốt chưa đăng nhập đúng quy cách , tui nỏ trách bác , chỉ trách thằng Mõ nhà miềng thôi 🙂
Tóm lại là bác Chốt nhập chưa trúng tín hiệu chị nhể 🙂
Đầu ốc dạo ni xơ hết rồi.Vài hôm là quên.Cái mặt cười kí hiệu ra răng cũng tịt.Thế chứ lị! 😀
Tịt mà vẫn cười được to như rứa , lạ thật 😆
Mõ chắc ghét chó lắm.Thế lào, cô Chip và o Hà Bắc cũng…. ghét lại.
Vừa giẫm phải bãi kít chó là em đoán ngay bác Chốt sẽ vào còm 😀
Ngày em còn nhỏ, mẹ em mua 1 con cún kháu lắm về nuôi, nhưng bố em lại ghét nuôi động vật. Con chó chỉ có mỗi tính xấu là hay chui vào gầm giường ị. Thế là sợ nó bị ăn đòn em tuyền phải chui vào gầm giường dọn. Kể dư vầy để thấy bác Chốt và toàn thề anh chị em biết…tym em mênh mông đến nhường lào. 😛
Anh khỏe ko? anh có fb ko anh ơi? lâu rồi ko gặp anh, ko liên lạc với anh.
Cả chiều nay em cứ cười thôi, giờ vẫn chưa hết cười đây nè! kết bạn fb với anh chàng Cường Trần mà ko hề nhận ra là bạn thân thiết của mình mới chết chứ 🙂
Lúc thì Mõ , lúc thì Đông A rồi lại Cường Trần , làm răng mà nhận diện được 🙂
Cứ gọi bừa, trúng mô thì trúng chị nhể!
Ở cạnh chó khộ thật nhỉ? 😀
Cũng tùy từng loại có chứ bác, quan trọng vưỡn là chủ chó phải có sống có văn hóa