Không rõ tác giả
Khi em mười tám đôi mươi, em có tất cả ưu thế để người khác giới phải nâng niu. Dĩ nhiên là vậy. Tóc em dày, bàn tay khiến cả em cũng phải thán phục bởi sức sống thanh xuân của nó. Dáng em thon, em tự tin với mỗi bước đi của mình khi tóc tràn trên tấm lưng con gái óng ả. Da em tươi, không gì tươi hơn khi mắt mày nổi bật lên như những nét vẽ mịn màng. Hơi thở em thơm, như hoa đồng, như gió nội, từng nhịp thở háo hức không gì ngăn nổi.
Người yêu hết lời khen tóc em đẹp, da em mát, mắt em sáng, môi em hồng. Dĩ nhiên là vậy. Anh ấy hay ôm xiết em để cả hai không còn gang tấc cách trở nào, anh ấy hay níu tay em khi đi qua chỗ khó, điều anh ấy thích nhất là bồng em lên đi một đoạn dài dưới trăng. Những nụ hôn ma mị, sự mê hoặc của thịt da và những khát khao bị giới hạn khiến con người ta quay cuồng dịu ngọt. Nhờ anh ấy mà em biết mình duy nhất đẹp, duy nhất đáng yêu , duy nhất được tôn thờ. Cuộc sống bồng bềnh như trong mơ, như thiên đường, như sách vở.
Đám cưới và trăng mật, không gì xác đáng hơn hai từ trăng mật cho những ngày em anh. Không khi nào anh quên đặt mái đầu em lên cánh tay anh, chị gái đùa sao không thêu hai con bồ câu lên đó để khỏi sắm áo gối, đỡ tốn! Nhìn má cười, nhìn chị gái cười và nhìn bạn bè của chị cùng cười, em biết họ đã qua những ngày nồng nàn như vậy.
Những bài học về nghĩa vụ loáng thoáng nghe, từ khi chưa hôn nhân, lũ lượt hiện ra không giáo trình, không giờ giấc. Nó khá êm ái khi em còn son rỗi nhưng thúc bách dần lên khi em làm mẹ. Dĩ nhiên tóc em bắt đầu thưa, da em bắt đầu tối, mắt em bắt đầu sạm và người em bắt đầu có mùi vị mang tên “nỗi trần ai đàn bà”. Má nói đã thấm gì đâu, chị gái cũng nhắc chừng đã thấm gì đâu và má chồng cũng cảnh báo nào đã thấm gì đâu.
Cũng từ đó, anh không còn ôm xiết em mỗi khi vợ chồng tỉ tê tâm sự, anh không còn say mê hít hà mái tóc tiên bồng của vợ, anh không còn nhớ đưa cánh tay ra mỗi khi vợ chồng bên nhau, thậm chí anh còn xách gối sang giường khác khi con nhỏ khóc đêm. Em đã rơi từ thiên đường xuống. Lúc ấy, em mới vỡ ra rằng, thời gian bồng bềnh mật ngọt thật ngắn ngủi so với cả đời người. Má thản nhiên buồn, chị gái thản nhiên trấn an, má chồng thản nhiên bỏ qua, em tự biết rằng những người ruột thịt ấy cũng đã từng bay lên và rơi xuống.
Em đã đi qua rất nhiều khúc quanh của đời mình, không nhớ hết, không đếm xuể. Anh đã ở đâu trong những thời điểm ấy? Dĩ nhiên anh vẫn song hành nhưng em vẫn thấy mình thiếu một tay vịn. Anh là chồng khi ngồi vào bàn trong những bữa cơm, nhưng anh giống một người khách khi đứng lên để ra với chiếc tivi lúc nào cũng sẵn chương trình bóng đá. Anh là ông chủ khi nhà có khách, nhưng anh cũng là khách nốt khi yêu cầu vợ thế này thế kia. Anh là cái nóc nhà như quy ước, như định nghĩa, nhưng em vẫn thấy mình một mình với sinh kế và mọi thứ không tên giữa đất trời giông gió nắng mưa.
Má an ủi phụ nữ mình là vậy, chị gái chép miệng thế hệ em còn được chồng cưng chồng lo, riêng má chồng thì cao giọng: “đời tôi còn phải làm dâu tứ đại đồng đường, đầu tắt mặt tối, chứ nào biết phấn son họp hành suốt ngày như ngữ các cô!”.
Không biết từ bao giờ em thấy đá cũng phải mềm dưới những bước chân mình . Không kêu ca, không đòi hỏi, đường trường gánh nặng, em bỗng thấy mình ít giá trị đi nếu không có cái gánh đàn bà trên vai. Em nhìn quanh không phải để so bì, mà để ghi nhận mình đã hòa tan hay dị biệt trong thế giới đàn bà của mình. Chỗ ngồi ưa thích của em là góc công viên nhỏ sau giờ thể dục sáng. Em thấy một phụ nữ trẻ ngồi sau chồng báo cao tới ngực trên chiếc honda cũ, đúng giờ bất kể nắng mưa, da sần tóc cháy nhưng tháo vát hơn cả đàn ông. Em thấy người phụ nữ lau dọn cầu thang da xanh rớt và chạnh nghĩ lẽ nào cuộc đời đã chơi khăm đến vậy một người từng da sáng tóc thơm? Em thấy và em thấy, ai cũng lặn ngụp trong bể trong dâu mà mấy người được bình ổn như mình?
Em thấy một chàng trai ôm xiết cô gái của cậu để cả hai không còn khoảng cách nào trên ghế đá. Em thấy một chàng khác trong tiệm cà phê tận tuỵ khuấy ly nước cam cho cô bạn gái. Em thấy một cậu khác mãn nguyện khi được trả tiền nước cho người yêu. Em cười tủm, hãy tận hưởng đi, thời gian mật ngọt này ngắn ngủi lắm cho cả hai người. Rồi cô gái sẽ rơi xuống từ ngọn cây thiên đường, rồi cậu chàng sẽ lầm lụi và cáu gắt vì sinh nhai. Chiến tranh đã sinh ra đàn bà gánh vác và chiến tranh cũng đã sinh ra những người đàn ông quen yêu cầu cao với hậu phương của mình. Em khẽ nắm tay anh, chúng ta hai con người đã đi qua mọi buồn vui riêng tư và thế sự, và em thấy, mình dù sao cũng nhiều may mắn hơn rất nhiều người .
*
P/s: Hình như có ai đó nói rằng “Hôn nhân tức là dịch bài thơ ra văn xuôi“. Tôi vô tình biết có một người phụ nữ vì thấy bài viết này phù hợp với hoàn cảnh, tâm trạng của chính mình mà đã chia tay với người bạn đời của mình, chẳng nhẽ cô ấy cố tình quên đi đoạn kết. Thật đáng buồn cho những ai luôn sống trong ảo mộng. Họ cứ ngỡ hạnh phúc là phải được nhiều người đang vây quanh ngưỡng mộ mà quên đi hạnh phúc giản đơn đang có. Trước khi kết hôn họ phải hiểu rằng: Có được người mình yêu đã khó, nhưng để giữ được người mình yêu và tình yêu đó còn khó gấp vạn lần.
Tình yêu và hạnh phúc như hình với bóng. Nếu biết bảo vệ tình yêu thì hạnh phúc sẽ thành sự thật, ngược lại nếu không biết bảo vệ tình yêu thì hạnh phúc sẽ là một ảo tuởng. (Pascal)
TEM vụ này không thể để vuột mất!
Bác nỡ lòng nào lại tranh tem của chị em thế nhể !
vì một bài viết mà chia tay người bạn đời thì cũng vô lý nhẻ?
ý HL muốn nói chắc chuyện cái thư chỉ là giọt nước tràn ly thôi. Tức là những mầm mống đã có từ trước rồi, chỉ đợi giờ G thôi.
Không phải vì một bài viết mà người phụ nữ đó luôn nghĩ mình chồng mình phải như những người đàn ông khác , nghĩa là phải luôn ngưỡng mộ mình . Những người luôn giữ ảo mộng trong TY thì có thể là nhân tình tuyệt vời nhưng lại là người vợ tồi . .
U chời, chị phụ nữ nào nghĩ thế thì chứng tỏ là nông nổi nhẻ?
Cũng không ít phụ nữ có suy nghĩ như vậy , kết quả là vỡ mộng !
@Mõ à, thông cảm với cậu! Chắc cậu luôn bị vợ vụt vào vào đít!
Bác tuyền suy bụng bác ra bụng iêm , nỏ có mô 😀
Miềng nỏ biết chi chơ mà miềng nghĩ Đônga là đồng chí chồng rất biết chăm sóc gia đình.
Thế tốt đó Đônga, cứ rứa tiến lên hấy!
Chừng mực và hài hòa giữa mơ mộng và thực tế, HL nghĩ Đônga có đời sống thú vị và an bình!
Đừng khen!
Sang bên nhà Hà Nội mà coi công việc của Mõ làm khi vợ đi vắng kìa! Bà Zoe phát hiện ra đấy.Hề hề…
Dạo ni nỏ phải mùa thu nên lá ít rụng , nỏ phải quét sân nên có nhiều thời gian quan tâm đến ” công việc nội bộ ” của nhau bác Chốt nhể 🙄
Anh Chốt…. 🙂
Nghe nói dạo ni Mõ chăm sóc HN chu đáo lắm! 😀
Cấy ni em giống bác , ai em cũng chu đáo mờ 🙄
@anh Mô: hú hú….thía hả anh Mô sao em hông bít…. 😀
Phải dừng lại chơ , tiến lên là tiến sang nhà hàng xóm hả ?
Nói chung cuộc sống là phải mơ mộng , nhưng phải xác định thực tế khác hoàn toàn với mộng mơ !
Mộng mơ thì cứ việc, nhưng đừng có nửa vời và ảo tưởng! nhẻ, Đônga nhẻ!
Tự do mơ mộng nhưng đừng để vỡ mộng nhẻ !
Iem 14 năm trong ngành rồi, thâm niêm chuẩn bị đủ để lên ” Trưởng phòng” rùi, bác đừng có lo. Vỡ mộng thì vỡ khi mới chập chững chứ chừ thì vỡ cái giề nữa mà vỡ!
Cứ thế mà tiến bước đến cuối cuộc đời thôi bác ui!
Càng lên cao càng dễ ngã đới , mờ có ngã thì đau lém !
Dọa đến nơi đến chốn nhỉ?
Nỏ phải dọa mà là cảnh báo : nỏ được chủ quan , khinh địch trong bất kỳ tình huống nào !
Đônga yên tâm, miềng nỏ ảo tưởng cái chi hết, miềng có nguyên tắc sống của miềng, ngã thì dậy ..vuốt quần áo phẳng phiu…rồi ta ngã tiếp ..lo gì!hihihi
Ngày Valentine tặng chi cho nàng chưa mà còn ngồi véo von cà phê vỉa hè đó?
Ảo tưởng lớn nhất của phụ nữ là chờ được tặng quà trong ngày hôm nay . Tại sao không biến tất cả 365 ngày đều thành ngày Valentine nhẻ 🙄
trừ miềng ra nha, miềng bên ni tục lệ ngày valentine hơi khác nên miềng nỏ chờ chi hết!
ngày ni miềng phải lo tặng quà cho anh xã và con trai đọ chơ!
Thực ra ngày lễ tình yêu ni là để mọi người tặng quà cho nhau , nhưng về đến VN lại ” biến tướng ” thành nam tặng cho nữ . Túm lại là phụ nữ khun lỏi chỉ thích nhận mà nỏ chịu trao chi cả !
GỰm, mẹ LH trao cho cả cuộc đời rùi còn gì!
Thì tui cũng trao chớ bộ !
Phụ nữ giống nhau ở điểm cứ nhắc đến quà là mang cả cuộc đời ra ” dọa ” nhẻ !
Hehe..không biết ai mần câu ni:
“Tình yêu như thể rút thăm
Rút trúng thì sướng,rút nhầm thì đau”
Chị em đừng ảo tưởng nhiều mần chi.Nói chung,người chồng của mình cứ như lày là được:”Một người chồng tốt là người chồng luôn biết tha thứ cho vợ khi anh ta sai”
😆
😆
miễn truy đuổi cậu một năm cho cái com này!
Một người chồng tồi là người chồng luôn luôn vâng lời vợ 😆
ha ha, em đọc mấy cái còm của các anh mà cười quá! đúng là cánh đàn ông, luôn bênh vực nhau chằm chằm 🙂
Không phải bênh vực mà là sự thật , chính phụ nữ cũng tỏ ra coi thường người đàn ông chỉ biết vâng lời 😀
Túm lại các giai đoạn thế này phỏng mõ: Rắc thính, giăng câu, vào rọ rồi cho lên bếp! 😆
Chưa thấy ai nhét mồi vào miệng con cá trong mâm bác nhể 🙄
Trong mâm thì nó đi qua cả giai đoạn vào bếp rồi mõ ạ!
Thì bác thích ngắn mờ , rắc thích xong lên mâm là vưỡn hơi dài đới !
phụ nữ tự cứu mình chứ kêu cứu ai nựa hè. 🙂
Tự cứu thì thành ra ở vậy hử , phải bẩu thằng lào chưa đểu nó cứu chơ 🙄
vậy thì chít roài. chả có thằng lào cả, chỉ có thằng Việt thui 🙂
Rứa thì cho ló sống trong ảo tưởng đơi ! 🙄
dễ mà khó. anh đang sống trong ảo tưởng thì bày cách tớ với. 🙂
Thì cứ ảo tưởng rằng túm được thằng lào cũng là con cá to , ăn cả đời không hết thịt ý 😀
Tự sự ?
Đúng ! tự sự , dưng không phải iêm 😀
Nói chung chẳng phải ai, chẳng phải lúc nào cũng hoàn hảo. Cứ lảo đảo như con lật đật rồi lại đứng vững lại thôi. Không thể cứ suốt đời tìm kiếm vì ham muốn là vô cùng. Hãy biết chấp nhận!
Không phải là biết chấp nhận mà là phải sống với thực tế , đừng để rơi vào mộng ảo !
Chán chết cả Gián!
Lâu lâu phải mơ mộng tý cho đời ló tươi chứ Mõ! 😆
Chán như con ngán !
Mơ mộng nhiều tí thoải mái dưng thực tế là nên dừng lại mức hai tí là đủ 😀
Em thích câu này của chị Zoe “Cứ lảo đảo như con lật đật rồi lại đứng vững lại thôi”, chị lấy hình ảnh con lật đật để so sánh cuộc sống của mỗi người tuyệt quá chị ơi.
À này mõ, cô gái trong tấm hình thứ hai yêu kiều thật đấy. Nhưng cậu thù oán gì cô ấy mà để cái ảnh mặt mũi sần sùi rõ thế?
Người ta đang đau khổ thì có thời gian đâu mà đi thẩm mỹ , đau khổ mà cứ tươi hơn hớn có mà …
1. Một thông báo treo tại cửa văn phòng tư vấn hoà giải: “Chúng tôi giải lao ăn trưa. Trong lúc chờ đợi, xin suy nghĩ lại!”.
2. Hỏi: “Sự khác nhau giữa hôn nhân và cái chết”? Đáp: “Sau khi chết người ta được tự do”.
3. Một nữ tu thắc mắc: “Nếu một người đàn bà kết hôn với Thượng đế, sau khi ly hôn bà ấy có được chia tài sản là một nửa vũ trụ?”.
4. Vợ tôi không thèm quan tâm tôi đã làm gì khi ra khỏi nhà, miễn là tôi đừng hứng thú gì…
5. Vợ tôi có 2 tính cách khác hẳn nhau: tôi chẳng thích cái nào.
6. Vợ tôi đã bỏ tôi để chạy theo thằng bạn thân của tôi, quái thật, tôi thấy nhớ gã ấy!
7. Toàn bộ ý kiến của tôi là của vợ tôi. Cô ta còn bảo là tôi may mắn đấy!
8. Hôn nhân là nguyên nhân chính của việc ly hôn.
9. Mất một người vợ là một điều đau khổ. Trong trường hợp của tôi, đó là điều không tưởng!
10. Nếu anh sợ cô đơn thì đừng kết hôn.
11. Tôi làm chủ toàn bộ cuộc đời tôi. Nhưng bí mật đấy, đừng nói vợ tôi biết!
12. Đàn ông độc thân: là người duy nhất chưa từng nói dối vợ.
13. Một người đàn ông ga lăng là người đàn ông không bao giờ văng tục với vợ trong khi những phụ nữ khác đang đứng xung quanh.
14. Đúng là con người sinh ra tự do và bình đẳng. Nhưng rồi một số người đi lấy vợ…
15. Hôn nhân là tình yêu. Tình yêu là mù quáng. Kết luận: Hôn nhân là mù quáng.
16. Phía sau thành công của người đàn bà là… một đống quần áo chưa giặt
(Sưu tầm )
Nhất trí cao với lão Trà!
Nhất trí cao với bác Zoe! 😆
Đồng thuận !
Tuyệt vời, Hóa ra chúng ta đồng thuận cao hơn các nghị sĩ quốc hội à ?
Bác đừng đưa cuốc hội vào đây, sánh thế đếch nào với anh em mình…
Hì hì,
Mõ ui , theo chị thì cả đàn ông và đàn bà đều đôi khi có những ảo tưởng….dưng cơ mà phẩy luôn biết nhìn lại miềng và điều chỉnh thì mới ổn được nhẻ, Mõ nhẻ. 😛
Dưng phụ nữ dễ bị ảo tưởng hơn vì họ yêu bằng tai , bi kịch là ở đó . Hị hị !
chưa chắc đâu nha, chị thấy nhìu cụ giai già rùi mờ thấy mấy em típ viên cứ anh anh em em…thế là về nhà cụ ý lại cứ tưởng miềng vẫn trẻ lém ý…..đến khi phẩy đi mua 1/4 viên viagra thì mới tỉnh đó em. hí hí
Nói chung thì tùy ngừi em nhẻ, đâu thì cũng có ngừi thế lọ thế chai.he he
Mà căn bệnh này cũng dễ mắc mà khó nhận ra…huhu.
Nếu cụ giai nào mà nhìn mấy em trẻ đẹp mà không có phản ứng thì … phí quá .
Phụ nữ dễ sốc khi bước vào hôn nhân hơn đàn ông , nhất là tuýp người hay được nuông chiều .
Đúng roài , với đàn ông cũng vại em ui.
Vì thế chị em miềng phải chú ý là ko nên chiều con em nhẻ.
Con trai chị , chị để cho khá là dạn dày đới, lo thì hướng dẫn rùi theo dõi từ xa thui chứ ko nên ôm ấp và làm thay đâu em à.
Chú ý kẻo o bế cô công chúa quá đới nhé Mõ ui.hihi
Rứa là đồng thuận chị nhẻ !
Mõ ơi Valentine Hạnh phúc nha Mõ!
Em ngày nào chả HP , chỉ có điều Valentine là mệt hơn thui 😀
Lại cóp hả Mõ? Chào mừng Va lung tung đây. Ẹc. 😛
Va lung tung chào mừng Chíp nhá 🙄
Hết Va lung tung rồi Mõ ới. Tớ đang ở Tây Nguyên. hì hì 🙂
Mần cấy cồng chiêng đơi !
Cu Mô thì thấy rằng hôn nhân như quả chơi xổ số, may thì trung quả độcđắc, không may thì lãnh án tù chung thân! 😀
Hôn nhân khác chơi xổ số là không bao giờ dám tuyên bố là đã trượt và được so kết quả đến cuối đời 😆
Anh Mô nằm trong “quả” nào thế? May hay là ko may ạ? hi hi 🙂
Hôm nay em có còn ảo tưởng nữa không đấy 😆
Ảo tưởng suốt đời chơ 🙄
Đọc bài thấy hay và đúng phết Đônga nhở 🙄
Có nghĩa là Mợ có ảo tưởng hử 😀
Sao các anh bi quan về hôn nhân thế nhỉ? người thì ví như vé số, người thì ví như bốc thăm may mắn là sao??? 🙂
Bọn anh không hề bi quan,vì”Trong cái rủi,có cái…xui” mà Small!hề hề…
Chẳng nhẽ em dễ tin thế hả , có thấy ai trốn chạy đâu ? 😀
Thỉnh thoảng ảo tưởng một tí cũng hay nhỉ. Sợ nhất là có người cứ coi ảo tưởng là sự thật rồi bắt người khác phải theo.
Có khi phải sống trong ảo tưởng suốt đời bác ợ . Chẳng hạn ảo tưởng rằng vợ ( hoặc chồng ) mình là người tuyệt vời nhất thế gian 😀
Gọi là ép buộc phải ảo tưởng anh Mõ hè? phải ảo tưởng như vậy thì mới sống được đến trọn đời chứ? ảo tưởng trong trường hợp này là tốt phải ko anh? 🙂
Gọi là ảo tưởng tự giác , dưng bất cứ cấy chi quá cũng không tốt , cần phải vừa đủ 😀
Vẫn “ảo” tưởng Mõ đi mua xổ số rồi 🙂
Ngày lào chả đem ra so , tâm trạng vưỡn háo hức lém 🙄
Hì hì công nhận 🙂
Hình như có vấn đề thì phải , phải chờ xét duyệt chi đó Đônga @ à !
Chắc Đông A không để vợ rơi từ thiên đường xuống nhể 😀
Dạ ! tuyền rơi trên giường thui ạ 🙄
còm xong nỏ thấy mô, chắc đang chờ xét duyệt
Chắc ló thấy nhạy cảm đó mừ 😀
Ảo tưởng mãi rứa hầy? nói mãi mà vẫn chưa về thực tế à?
Mà đc Đônga khi viết bài xong thì cho con chuột vào cái icon số 4 từ phải qua ở hàng trên của thanh công cụ ngang phía trên bài viết ấy ( cái icon mà trông như chia ra 2 phần phần trên ít hơn phần dưới ấy) để cắt bài ra, và khi vào blog thì người ta có thể nhìn thấy nhiều bài hơn chứ k phải là cả bài dài thượt ra nhé!
Mọi hôm HL hay cắt ra cho, nhưng hôm nay thử làm đi xem sao nhé!
Ảo tưởng thì tui mới sống sót đến hôm nay chơ !
Cắt mãi mà ló chẳng ra !
Cho chuột vào có phải ấn cho ló phát , xong ấn tổ hợp lào không nhể 🙄
cho chuột vô, ấn phát, rồi nhìn vô bài xem có đường chấm chấm chia ngang bài ở chỗ muốn chia chưa. à quên đầu tiên là cho con chuột định vị chỗ muỗn chia ở trong bài đã nhé, rùi mới ấn vô cái icon đó nhé, ấn xong thì đừng quên bấm ” Cập nhật ” nha
Hóa ra cắt cũng đơn giản , thế mà miềng cứ ảo tưởng là ló phức tạp lắm , đau đớn lắm ! 😀
ậy ậy, thì đôi khi cũng nên ảo tưởng chút mới hay chớ!